Những chiêm nghiệm sâu sắc, thú vị của một người trẻ
trong xã hội mà hầu như ai cũng cô đơn...
"Người ta chẳng thể đi lạc
trong bài hát quen, nhưng đi lạc vào trái tim lạ không phải của
chính mình, thì có.
Hơi thở không biết lần cuối
cùng phải rời lồng ngực là khi nào, nhưng chúng luôn biết, ta yêu
ai..."
Lương Đình Khoa - tác giả thơ trẻ đã vô cùng quen thuộc
trong những năm trở lại đây.
Anh từng có nhiều bài thơ đăng báo ngay từ quãng thời gian ngồi trên ghế nhà
trường, đã xuất bản tập thơ
Khuôn mặt tình yêu (Nxb Thanh Niên) và tập truyện ngắn Gió mùa thổi mãi (Nxb Văn Nghệ). Thơ Khoa lấp lánh thể hiện một tài
năng trẻ, một tâm hồn trẻ, chiếm được
cảm tình và lời ngợi khen từ các nhà thơ, nhà báo đương thời.
Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người như một
cánh cửa mở ra thế giới khác
lạ về những chiêm nghiệm sâu sắc và thú vị, những ngẫu hứng Khoa viết về bất cứ
điều gì anh gặp trong cuộc sống, những
câu chuyện, những trăn trở, những tình cảm, những khát khao dồn nén. Hơn thế nữa, đó còn những dòng thơ vô
cùng gần gũi với tâm tư của bất cứ người
trẻ nào sống chân thật với cảm xúc chính mình trong xã hội mà hầu như ai cũng
cô đơn này. Tập thơ cô đọng
trong năm chủ đề chính, mà tác giả tự ví như năm nét vẽ trong một bức tranh đời: Yêu - Tình - Tình Ca Tháng - Cô Đơn - Như Một
Lời Chia Tay
Không đơn thuần chỉ là những nhớ quên chập chờn của Yêu,
của tình cảm đôi lứa, mà nhìn rộng
ra, đó còn là yêu thương, những khoảnh khắc vui buồn có thể dễ dàng tìm thấy
qua tháng qua năm tuổi trẻ…
Lơ đãng ngày trôi
Quanh co phố nhỏ
Họ yêu nhau bình yên đến buồn
tẻ trong ngôi nhà đóng kín những
ô cửa sổ, phập phồng lo sợ cái
lạnh tràn vào và tình yêu dành cho
nhau không đủ thắp lên thành
lửa.
Chúng mình yêu nhau ngồi ngoài
giông gió
Vẫn thấy ấm lòng từ sâu thẳm
nơi tim...
Mà còn là những nét vẽ về cái
Tình mênh mông cho một kiếp làm người:
Làm người có khó không em?
Khi chiều nay, những người bạn
của anh xoay xoay ly chè xanh,
băn khoăn như một chân lý:
”Giàu thì ghét, nghèo thì
khinh, thông minh thì ghen tị...”
Lòng người như chiếc lá
Gió bốn bề cứ xoay...
Là hân hoan những khúc Tình Ca Tháng của niềm vui bên
thềm tuổi mới:
Phố tràn hoa
Nắng vờn hoa
Hát tình ca
Ngân nga trên những chuyến xe
hoa chở mùa vào phố
Là những Cô Đơn vời vợi nhưng khiến con người ta rồi sẽ
vững vàng hơn, trưởng thành hơn:
Những cơn mưa về ngang thành
phố.
Bài hát thật buồn,
chống chếnh cô đơn.
ngác ngơ câu hỏi:
"Sao mình không đến để gần
nhau hơn?"
Cho đến khi mọi vui buồn khép lại, Như Một Lời Chia Tay
nhẹ nhàng tiễn biệt, rời xa
chốn này, chúng ta sẽ học quên đi không chỉ một người nữa mà là học quên đi rất
nhiều người, rất nhiều điều (đã từng
sống và khao khát, đã từng đố kị, hờn ghen mong có được, giữ được, giờ bất chợt thấy thật mỏng mảnh, phù du),
để lòng an yên khép đôi mi ngoan, ngủ quên
giữa cuộc đời, giữa lòng người…
Con cần cha - vì cuộc đời quá
ngắn
Con sẽ về để không lạc bước chân
Mải mê theo những công danh phù
phiếm
Con sẽ về, bên cha và nghẹn
tiếng
Với một lời…
(mà gần ba mươi năm cuộc đời
chưa một lần dám thổ lộ cùng cha)
Chỉ một câu giản đơn thôi -
dưới bóng mát ngôi nhà:
Con Yêu Cha - Và Cảm Ơn Cuộc
Sống
Đã Cho Con Duyên Phận Cùng Người
“Từng câu chữ ở tập thơ này tôi viết ra, đơn thuần chỉ là những
dòng cảm xúc ngẫu hứng, có thể cho
chính câu chuyện của tôi, có thể cho những câu chuyện của anh em, bạn bè, của một người qua đường lạ xa nào đó vô tình tôi bắt
gặp… Vậy nên, không mong bài thơ nào
cũng được yêu thích, câu thơ nào cũng được gọi là tình, là hay, mà chỉ hy vọng
một điều rằng: Bạn hãy cứ dạo
chơi, đi hết 5 nét vẽ (Yêu - Tình - Tình Ca Tháng - Cô Đơn - Như Một Lời Chia Tay) của bức tranh tình và đời này, qua góc
nhìn, qua xúc cảm của một người trẻ
(vẫn tự ví mình là: Màu của lãng quên; là cơn mưa rơi khắp thế gian,
rơi cho thế gian nhưng không ướt nổi lòng
mình). Rồi, chỉ cần vào một khoảnh khắc nào đó, bạn bất chợt nhớ tới một câu thơ, một tâm trạng, một xúc cảm từ bức tranh
nho nhỏ mang tên“Ai rồi cũng phải học
cách quên đi một người”, âu cũng đã lấy làm hạnh phúc và ấm lòng!”
[Lời tác giả]
Dường như trong cuộc sống này, nhất là trong tình yêu,
con người ta yêu thương nhiều
quá, trăn trở nhiều quá, đau đớn nhiều quá, mất mát nhiều quá.... Có lẽ vì thế,
những người cần quên một người, những
người khắc khoải với yêu thương mong manh, họ luôn tìm đến thơ Lương Đình Khoa để đọc những bài anh viết về
tâm trạng này, để chia sẻ, nương vào nó
để xoa vợi nỗi lòng và mang đến cho tâm hồn mình những xúc cảm mênh mang. Đến
với Ai rồi cũng phải học cách cố quên
đi một người, chắc chắn các bạn sẽ tìm lại được phần nào đó của cái tôi sâu lắng nhất trong mình, tìm lại chính
mình, hoặc đơn giản chỉ là để đồng cảm, để
hiểu sâu hơn những khoảnh khắc vui buồn qua tháng năm của cả một đời người.
'Ai rồi cũng học cách cố quên
đi một người'....
Nghe như lời thì thầm. Tự sự...
Trong đời sống có những lúc, con người ta phải tự nhủ,
trò chuyện với chính mình.
Lúc ấy, chỉ còn niềm đơn độc. Nỗi cô đơn. Trống rỗng. Bám lấy cảm xúc của chính mình, ấy là lúc những dòng thơ
bật ra từ trong ký ức. Như mạch suối đã
khơi đúng nguồn từ sâu thẳm của thăng hoa cảm hứng.
Một tập thơ ra đời. Một niềm thiêng liêng của đất trời.
Như gió. Như mây.
Có thể còn
lại. Có thể phai đi. Chẳng bận tâm làm gì...
Nhận xét