Chuyển đến nội dung chính

KHI NÀO ANH SẼ HẾT YÊU EM???

“Khi nào anh sẽ hết yêu em..!!!??”
Cô không đẹp, cô không giỏi giang, cô tự cảm thấy mình như vậy. Anh hiền lành và nhân hậu giống chư những nhân vật cổ tích mà cô biết.
Cô không nổi bật cô chi là một nhân viên văn phòng, anh không quá xuất sắc nhưng cũng đủ chiều theo những đòi hỏi đổng đảnh của cô.
Cô không tham vọng tất cả những gì cô mơ ước là một cuộc sống bình dị, và một tình yêu không có nhiều sóng gió.
 Anh bình lặng nhưng chiều chuộng cô. Anh yêu cô thầm lặng, cô coi anh như người anh trai, tin tưởng và gần gũi. Anh không một lời tán tỉnh ngọt ngào.
Cô không có một bí mật nào không nói cho anh: “tức chết đi được đứa bạn em! Bọn em chia tay một năm rồi mà vẫn chánh lonhf nhớ”. Trên trời, dưới bể không có chuyện gì cô không kể cho anh nghe trong tẻo và sinh động. anh giống như một chiếc máy thu âm. Cô giống như một đứa trẻ chẳng bao giờ biết giấu diếm cảm xúc. Anh chiều cô giống như người anh trai chiều em gái vậy. “ anh thích nghe nhạc à! Hồi nào thế? Vậy là ngày hôm sau cô có ngay một chiếc CD nhạc toàn những bài hát cô thích. “anh đang làm gì vậy? ôi trời ơi từng ấy dữ liệu của công ty em coppy tới chừng nào cho mới hết”. Vậy là anh thức trắng đêm để downloads cho cô cả bộ web của công ty chứng khoáng ấy. cô nhõng nhẽo “ừ thì anh nói em trẻ con mà”. Cô thích bắt bẻ anh cái này cái kia, cô thích hỏi đủ thứ tren đời. cô thích anh là người đầu tiên nghe cô kể về một ngày của cô. Cô gọi điện cho cô lúc nửa đêm chỉ để khóc rưng rứt và nói:” tự dưng dở hơi mở cuốn nhật ký ra xem rồi bỗn thấy nhớ người ấy da diết”. cô cứ hồn nhiên đi bên cuộc đời anh như một bản nhạc sôi nổi giữa cuộc sống vốn bình lặng của anh. Anh cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời cô. Đau đớn chịu đựng những đớn đau của cô, êm ái xoa diệu những vết thương của cô. Rồi một ngày anh nói yêu cô sau hai năm quen biết. cô choáng váng cái cảm giác ấy đúng là choáng váng vì cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cô đặt tên cho cái tình cảm giữa anh và cô là tình bạn. có nhiều khi nó gắn bó hơn cả tình yêu, nó tin tưởng hơn cả tình yêu. Nhưng …nó..không phải là tình yêu! Anh chưa bao giờ tán tỉnh cô, cũng chưa bao giờ dành cho cô những lời ngọt ngào cả. lúc nào cũng là an him lặng lắng nghe cô, hay có chăng là những cuộc tranh luận như trẻ con.
Biết rằng chỉ có tình bạn lớn lên thành tình yêu, chứ chẳng thể nào tình yêu mất đi giữ lại là tình bạn. cô hiểu rằng tinh bạn giữa anh và cô dang chênh vênh trên một bờ vực thẩm. cô sợ hãi… nỗi sợ hãi mất anh ập đến như cơn going giữa mùa hè oai bức, dồn dập và mạnh mẽ. hình như cô chưa sợ mất ai như sợ mất anh. Cô cuống cuồng tìm cách giữ anh nhưng tuyệt đối không phải bằng cách yêu anh. Biết rằng nếu yêu anh cô sẽ hạnh phúc, nhung trái tim bướng bỉnh của cô không chung nhịp đập trái tim anh. “sao anh lại như vậy, sao anh lại mạo hiểm mang một tình bạn trong lành đến vậy để đánh đổi lấy một thứ tình cảm mơ hồ, thứ tình cảm mà theo cô là không tồn tại mãi mãi, thứ tình cảm mà theo cô nó sẽ phôi phai theo thời gian”. Cô đã hỏi anh như vậy, và cô biết anh không thẻ trả lời, chính cô cũng vậy mà. Cô nhớ anh, cô cần anh, gắng bó với anh. Nhưng cô vẫn khăn khăn đó không phải là tình yêu. Chính cô cũng không giải thích nổi những xúc cảm của trái tim mình. Anh yêu em ngay từ lần găp đầu tiên anh đã có những cảm xúc rất lạ. chắc hẳn anh sẽ chẳng bao giờ thổ lộ với cô nêu như không vô tỉnh đọc được những vần thơ trong blog của cô. Cô đón vậy.
“Anh đã mất em, lẽ ra là được.
Anh chẳng có em, lẽ ra có đươc.
Bởi vì cần nói với em một câu…
Thì anh lại sợ…âm thầm nuốt trôi.
Bởi vì cần đến tìm em trước nhà,
Thì anh lại sợ…đứng nhìn từ xa.
Bởi vì cần hiểu những lời lăng im,
Thì anh lại sợ…cái điều anh tin.
Thế là hoa nở khi mùa nở hoa.
Thế là xuân đến khi mùa đông qua,
Và anh chẳng kịp nói ra một lời,
Và anh giữ lại nỗi long chơi vơi.

Lẽ ra anh sẽ giữ những tâm sự này trong long mãi mãi, thế nhưng nếu không nói cho em hiểu thì anh cứ phải lừa dối bản than mình. Đối mặt với em, anh không còn là anh nữa. gặp em nói chuyện với em thì không sao nhưng cứ khi ra về anh lại cảm thấy tiếc nuối một điều gì đó. Những lời nói của anh cú ám ảnh cô. Thức trắng mất một đêm, sang sớm hôm sau cô dây viết cho anh một lá thư thật dài, cô nói thật nhiều nhưng cuối cung vẫn chỉ là “em cần một tình bạn hơn một tình yêu”
Nhấn nút Send và cô nhủ bụng lá thư sẽ chấm dứt tất cả, chấm dứt những ngày tháng vô tư giữa anh và cô, chấm dứt những cuộc điện thoại thâu đêm suốt sang, chấm dứt những vụ cá độ mà lúc nào người thăng cũng là cô. Gục mặt xuống bàn khóc nức nở, khóc dữ dội như ngày cô chia tay mối tình đầu, khi vết thương trong trái tim cô chưa làm nên da non. Thì cô đã mang đến cho một người hết mực yêu thương cô một vết thương sâu hoám. Cô cần anh trong cuộc đời của cô, nếu vắng anh giống nhu cái nhà mất đi cánh cửa. mùa đông gió lùa chắc là cô sẽ lạnh lắm nhưng ngàn lần vẫn không phải là tình yêu.
Buổi chiều cô nhận được Email của anh. Không tin vào mắt mình cô vội vã mở ra xem
“Anh thật sự xin lỗi vì anh đã làm cho em buồn nhưng em yên tâm đi anh không hề muốn mất một người bạn như em. Nhung để nói chuyện vô tư với em như trước đây_thật ra là chưa bao giờ vô tư. Chắc phải cần một thời gian để anh có thể giũ bỏ hết tình cảm mà anh đã dành cho em. Em nói nếu yêu anh em sẽ hạnh phúc, nhưng anh nghĩ em xứng đáng được hạnh phúc hơn thế ấy nhiều. em xứng đáng được yêu và yêu một người hơn anh rất nhiều. thật ra nếu em yêu anh, anh thấy như thế là không công bằng với em ”
“sao anh lại nói như vậy, sao anh tự hạ thấp mình”. Khi chính cô là người không xứng đáng với anh và những tình cảm chân thành và tha thiết của anh, cô đã đem lại gì cho anh ngoài những khổ đau và tổn thương không gì bù đắp nổi, cô đã đem lại gì cho anh ngoài những mệt mỏi và lo âu mỗi lần cô giận dỗi. nhưng cô lại thấy nhẹ long nhẹ long bởi cô biết rằng anh sẽ không làm gì để cô mất anh, nhẹ long bởi cô nghĩ rằng cô sẽ mãi mãi có anh trong cuộc đời mình. Thật ích kỉ nhưng cô thấy mình hạnh phúc và cô lại tiếp tục những câu chuyện bất tận về cuộc sống. nhưng hình như nó rụt rè hơn, hình như bối rối hơn, hình như không còn vô tư, hình như không còn sôi nổi.
“ Anh…anh xin lỗi! anh không thể nào giũ bỏ hêt tình cảm anh đã dành cho em, anh không thể nào từ bỏ hết những hy vọng, dù là mong manh ấy.
Và họ dừng lại, dừng lại một tình yêu dở gian và một tình bạn không trọn vẹn.
Anh tiếp tục những ngày tháng từ bỏ hình bong của cô trong trái tim mình.
Cô tiếp tục những tháng ngày nhớ anh da diết. nhưng vẫn không phải là tình yêu. Tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ. Cô tin là như vậy, nhưng tại sao nỗi nhớ của cô không thể là tình yêu, cô chờ đợi ngày anh quay trở lại, rồi một ngày cô giật minh nhận ra cô mong gặp anh nhiều hơn gặp người bạn trai cũ, cô nhớ anh nhiều hơn người con trai nào khác và cô nhớ đến những kỉ niệm cửa cô và anh hơn tất cả những kỉ niệm ngọt ngào nào mà tình yêu ban đầu mang lại. Nhưng vẫn không phải là tình yêu.
Một tháng…hai tháng…thời gian chầm chậm trôi. Có lẽ anh đã xóa tất cả những kí úc về cô như lòi anh nói, chắc anh chẳng còn giữ SĐT của cô nữa đâu nhỉ, nick name cũng thế, Email cũng thế.
Ba tháng…bốn tháng…liệu có khi nào anh và cô vô tình gặp nhau không nhỉ.
Năm tháng…sáu tháng…vẫn có rất nhiều người con trai khác bước vào đời cô, theo đuổi cô, si mê cô, có những người bỏ đi, có những người ở lại. nhưng anh luôn ở lại dù chỉ là một góc nhỏ trong trái tim cô.
Bảy tháng anh nhắn tin cho cô, vẫn là những lời nói diệu dàng đó, quan tâm và chia sẻ cũng không lâu lắm nhỉ để trái tim anh trỏ về với nhịp đập bình yên.
Cô vẫn ríu rít như chim sâu
Anh vẫn êm đềm như khúc sông chảy chậm.
Sẽ là mãi mãi chứ nhỉ. Khi anh vượt qua những đắm say của tình yêu đẻ giữ lấy những diệu dàng của tình bạn.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỘN MÀNG MẤT RỒI, PHẢI KHÔNG EM?

Em không bao giờ giận dỗi anh quá 10 phút vì anh vẫn dây dưa với người con gái cũ. *** Gửi em, một cô gái có trái tim của thiên thần. Em đã mang những ánh nắng ấm áp đầu thu đến để sưởi ấm trái tim đầy tổn thương của anh. Anh đã nghĩ rằng sau khi chia tay mối tình đầu thì có lẽ anh không thể yêu thêm bất kì ai được nữa, anh thu mình lại trong vỏ ốc kiên cố. Không đi chơi, không kể lể tâm sự với ai, anh chỉ biết đi học rồi về nhà ngồi máy tính chơi game, đọc truyện. Tổn thương của mối tình đầu không thành cứ ám ảnh trong tâm trí anh, gặm nhấm tâm hồn

MẸ ĐIÊN

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Phút chiêm nghiệm cuộc đời

Có lẽ cuộc sống là quãng thời gian mà con người ta học cách đối diện, chấp nhận và vượt qua nó. Có người thấy mình mạnh mẽ, có người tưởng mình yếu đuối nhưng thật ra không ai yếu đuối, không ai mạnh mẽ. Đơn giản là ai trong chúng ta đối diện và vượt qua như thế nào? Hay là chẳng cần phải làm gì để vượt qua mà hãy để những gì tự nhiên nhất trong ta lắng đọng lại và trôi đi theo thời gian nếu nó muốn như những chiếc lá không còn muốn ở trên cây thì vàng úa rụng xuống để gió cuốn đi dù chẳng biết về đâu. Bước đi thật chậm biết là lòng đau nhưng quá nhiều vết thương làm ta không còn cảm giác đau nữa. Nó chai sạn như những vết sần mà khi vô tình ngoảnh lại khiến ta phải khâm phục chính mình, không lẽ đoạn đường ấy ta đã đi qua? Đi mãi, đi mãi, càng đi càng nhiều vết thương, càng nhiều nỗi đau… Phải chăng người ta cứ đi chỉ để biết phía cuối con đường có hạnh phúc hay không? Nhưng mấy ai hiểu được hạnh phúc không thể chạm tay, cũng không thể nắm lấy và có phải chăng cảm nhận và vượt qua...